Tình chứ không phải Tinh nha anh chị em. Thời xưa thì Sơn Tinh Thuỷ Tinh còn mình với ông chồng mình là tình…
Hôm qua đại gia dắt đi hẹn với hò ngắm hoàng hôn ở biển. Hôm nay được ngắm hoàng hôn từ đỉnh chóp của núi. Hai cảnh thì cảnh nào cũng đẹp và thơ mộng hết. Hai vợ chồng nhà này đang lấy lại phong độ tình tứ lãng mạn đây!
Sáng nay không biết đi đâu chơi vì chiếc xe mướn đến thứ Hai mới trả lại cho tiệm. Đại gia gợi ý chạy xuống San Diego ăn ở cái nhà hàng Pháp có bán bánh crepe mà thằng đậu anh thích. Không hiểu sao sáng ra hỏi nó muốn đi không thì nó lắc đầu. Rồi thằng em muốn đi ăn dim sum nhưng cái tiệm ở San Diego bị cháy rụi và đóng cửa kinh doanh từ tháng Năm năm ngoái. Mình nói vậy chạy lên Irvine có cái tiệm ngày xưa mình đi ăn và thích. Kẹt nỗi khi coi trong Yelp thì họ vẫn chưa mở lại mà chỉ bán dim sum cho đem về chứ không mở cửa.
Từ đây chạy lên đó cũng dễ bị kẹt xe nên mình gợi ý chạy đi Palm Spring tham quan thử. Từ phố nhà mình đến Palm Spring chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ, không gần mà cũng không xa. Sẳn dịp đại gia có một người bạn làm cùng công ty ở đó nên chạy gặp họ. Hên là cả hai gia đình đều được tiêm thuốc chống Covid mới dám hẹn gặp nhau trò chuyện sau một năm tròn không gặp nhau.
Đường đi cũng không gì đặt sắc cho lắm. Không như những con đường núi đầy cây thông và khuynh diệp ở Vịnh San Francisco, đường núi ở đây khô cằn, trơ trội, và lỏm chỏm bao nhiêu tản đá (boulder). Rồi thì đi ngang qua những khu dân cư, lúc thưa thớt, lúc đông đúc nhưng cũng đông theo kiểu đồng quê miền viễn tây. Có đoạn đi qua những nông trại nuôi bò sữa thằng đậu anh quay cửa sổ xuống để mùi phân bò tràn vào ngợp cả hai lỗ mũi trong lúc mình đang ăn blueberries. Đại gia nói mùi này quen thuộc quá em, làm anh nhớ lại nông trại của ông ngoại của anh thời xưa cũng có mùi này thoang thoảng. Ổng thì chịu được (vì kỷ niệm lưu luyến thời niên thiếu!) còn mình chịu không nổi phải đeo khẩu trang vào.
Đến Palm Spring cũng không có kế hoạch gì chính đáng ngoài hẹn gặp người bạn. Lúc đầu có ý định sẽ dắt hai thằng con trãi nghiệm đi aerial tram (cáp treo??) đưa lên đỉnh của dãy núi Mt. Jacinto trước nhưng khi đến trung tâm downtown cũng gần 2h trưa mà chưa cho tụi nhỏ ăn nên chọn một nhà hàng hải sản ăn trưa. Hôm nay mình được ăn hàu sống và nghêu luộc ngon quá là ngon. Đại gia và thằng đậu anh không đụng tới nhưng thằng đậu em thì ăn ngon lành không sợ hàu còn sống. Đúng là thằng này có cái khẩu vị theo mình và thích món mình thích. Mai này hai mẹ con tha hồ ngao du khắp thế gian trãi nghiệm đủ loại ẩm thực khác nhau.
Ăn ngon quá rồi quên đi vụ cáp treo. Chạy đến nhà người bạn ngồi nói chuyện hào hứng hết vài tiếng đồng hồ đến xế chiều rồi xin kiếu đi về. Trước khi về ghé tiệm Mễ Tây Cơ ăn chiều mới lên đường trở lại phố nhà.
Đoạn đường về trời dịu mát hơn (lúc đến Palm Spring nhiệt độ ở đó là 95 độ F, nóng hơn phố nhà đến 20 độ) và nắng vàng vàng đẹp hơn. Lúc đi ngang qua đoạn đường có cả trăm cây quạt gió cao ngất với canh quạt xoay vòng xoay vòng hoà vào ánh hoàng hôn ẩn hiện sau những chóp núi hùng vĩ mình nói với đại gia là nhiều lúc công nghệ đi cùng với cảnh thiên nhiên không hoà nhau nhưng cái cảnh này là ngoại lệ anh há. Ổng nhìn lại suy ngẫm thấy mình nói đúng quá. Hai vợ chồng lấy đề tài cây quạt gió mà bàn tán với nhau chuyện khí hậu thay đổi rồi dân số tăng đòi hỏi thêm nguồn điện và các tài nguyên khác…nghĩ đến tương lai hai thằng con mình, nào là phải trả nợ (national debts) và nào là phải đối đầu với những hậu quả của khí hậu khi bị suy thoái.
Xong mình dựng lại, nói anh ơi cảnh hoàng hôn trên đỉnh núi đẹp vầy mà mình lạc đề toàn chuyện tiêu cực không vậy? Thôi dẹp hết dẹp hết…mình ngắm cảnh trước khi mặt trời lặn đi anh.
Cái khung hình cảnh đẹp nhất là đoạn cuối lúc đi qua núi ngoằn nghèo rồi hạ sơn gặp đồng bằng thấy khoảng trời dệt thảm màu tím màu cam nơi hướng tây. Mình lấy phone ra chụp hình mà sao cái phone nó dỏm hình ra chẳng thể nào so sánh với cảnh mình thấy được bằng mắt.
Sau khi xuống đến đồng bằng thì trời bắt đầu tối, mình đi ngang qua những nông trại nuôi bò sữa và cái mùi phân bò vẫn còn thoang thoảng tuy không hăng bằng lúc giữa trưa. Đại gia định quay cửa xe xuống để hít thở không khí thời niên thiếu mà mình cản quá trời ổng mới từ bỏ ý định. Ôi may quá, hai lỗ mũi mình được cứu vớt!
Thế là một ngày đi qua. À, quên nói là Palm Spring là một thành phố nằm gần sa mạc khô cằn nhưng nhờ những cây cọ (palm) và cách người ta kế hoạch hoá thành phố (urban planning) nên có nhiều khu nhìn rất đẹp có duyên. Theo người bạn của đại gia cho biết thì ở đây có rất nhiều triệu phú và tỷ phủ và những căn nhà họ sỡ hữu nhưng chỉ ở vài tháng trong một năm, đại khái là họ có biệt thự chính ở đâu đó và chỉ về đây ở khi càn nghĩ dưỡng. Và ở đây có rất nhiều sân golf và resort. Nói chung là mình không có tiền để mua nhà ở đây đâu nhá.